Thứ Năm, 19 tháng 12, 2019

CHIẾC HỘP PANDORA

Hộp Pandora

"Năm Thượng đế chúng ta, 2019

Chào người đến từ tương lai. Tôi rất vui vì bạn đã tìm được chiếc hộp này, sau hàng năm trời, hàng thập kỷ, hoặc thậm chí là thế kỷ ngủ vùi dưới nền đất lạnh lẽo này. Trong chiếc hộp này, bạn có thể tìm được một vài thứ mà chúng tôi coi là quan trọng, và mong muốn các bạn hiểu về giai đoạn chúng tôi đang ở.

Đây chỉ là một trong hàng ngàn những Hộp Thời Gian, một sáng kiến được tạo ra để cho những lưu phẩm ngủ sâu dưới lòng đất, và hy vọng một ngày nào đó sẽ được người khác tìm thấy. Những hộp khác nói về những thứ đẹp đẽ, những tinh hoa của khoa học kỹ thuật, những vần thơ, những thứ ngọt ngào như rượu hay mật ong, hay phơi bày những rác bẩn, những nhựa và nilon. Nhưng tôi sẽ cho bạn thấy một thứ mà tôi nghĩ là đại diện cho cả hai giá trị thiện và ác của loài người. Tôi khuyên bạn nên mặc áo bảo hộ vào, vì thứ có thể nguy hiểm tới bạn. Có một khóa an toàn nên khi đã chắc chắn, hãy nhập mật mã chúng tôi để sau đây:

BRAVE_NEW_WORLD

Sau khi bạn nhập mã, chiếc hộp sẽ mở ra, bên trong chứa một hộp chì đúng không. Chắc bạn đã để ý khối trụ trong hộp chì đó phát sáng lên. Đây là một khối Uranium, đồng vị 235, còn gọi là Uranium-235. Theo tôi, thì đây là vật thể vừa có thể đại diện cho cả tính thiện và ác của loài người. Hãy nói về tính "ác" trước nhé.

1945, 1962,...

Tại sao lại là các cột mốc này? 1945 là năm vũ khí hạt nhân được sử dụng đầu tiên ở Hiroshima và Nagasaki, Nhật Bản bởi Hoa Kỳ, và được coi là sự kiện kết thúc Thế Chiến II. 1962 là năm Khủng Hoảng Tên Lửa Cuba diễn ra, được xem như "bờ vực trước thảm họa hạt nhân" bởi cựu Bộ Trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Robert McNamara. Bạn thấy đó, chỉ với một nút bấm, và với một thứ chất phóng xạ bí hiểm nào đó, con người có khả năng hủy diệt chính hành tinh mình đang ở. Vũ khí hạt nhân đã cho chúng tôi thấy sức mạnh kinh hoàng của khoa học, khi đầu óc con người được đẩy tới giới hạn là như thế nào. Có thể bạn suy nghĩ "Thứ này thật tồi tệ, thứ này thật đáng để bị phê bình, bị loại bỏ mãi mãi". Đúng, bạn có lý chứ không sai, nhưng tôi lại có cách nhìn khác về chuyện này. Vũ khí hạt nhân là tác nhân để Hoa Kỳ và Liên Xô có cuộc Chiến Tranh Lạnh, một thời hoàng kim của khoa học kỹ thuật, với Gagarin ra vũ trụ, với Sputnik lên không gian, với Armstrong và Aldrin đáp lên Cung trăng, với những vi xử lý mà tôi vẫn sử dụng trên chiếc máy tính soạn nên văn bản này. Nó là thời hoàng kim của âm nhạc, với Rock n' Roll, với Sinatra và với Louis Armstrong thổi saxophone mượt mà. Nó là khi phong trào Nhân quyền Hoa Kỳ và phong trào Tự Do ở khối phía Đông được lên đỉnh điểm. Nói tóm lại, tôi nghĩ rằng có một chút "thiện" trong "ác", có một chút "dương" trong "âm". Tôi không thích bom hạt nhân và tên lửa chút nào, nhưng tôi phải công nhận nó đã kích thích và giúp chúng ta có những bước tiến thế nào trong mọi mặt.

1986, 2011,...

Đây là hai năm tôi coi là "dấu mốc" của ngành hạt nhân. 1986 là năm Thảm họa Chernobyl diễn ra ở Ukraine, lúc đó vẫn thuộc Liên Xô. 2011 là Thảm họa Fukushima ở Nhật Bản, sau vụ động đất và sóng thần diễn ra ở đây. Cả hai đều có một điểm chung là lò phản ứng hạt nhân bị hư hại và đều gây ra những hệ quả khôn lường. Đối với Chernobyl, người dân bị hệ lụy vì phơi nhiễm phóng xạ và lan ra khắp lục địa Âu Châu. Đối với Fukushima, đây là sự kiện chấn động Nhật Bản và khắp thế giới, cùng với việc phải kiểm tra và rà soát khắp khu vực này, một trong những vựa lúa gạo ở quốc gia này. Điện hạt nhân được sinh ra là một phát kiến vĩ đại của loài người, sử dụng nguồn nhiệt tỏa ra từ khối Uranium kia để đun hơi nước và chạy tua bin tạo điện cho hàng ngàn hộ gia đình. Nó bắt nguồn từ mong muốn giải trừ tiếng xấu của người anh em chết chóc tôi nói ở trên là bom và tên lửa, bằng cách cống hiến cho đời sống và sản xuất của người dân. Về cơ bản, điện hạt nhân tốt hơn với môi trường hơn nhiệt điện, khi mà bạn phải đốt hàng tấn than trong vài năm để sản xuất ra lượng điện tương đương một khối phóng xạ nhỏ bé. Nhưng mà, cái "thiện" ở nơi này vẫn hiển hiện một cái tôi thấy chưa hoàn hảo, cái "ác". Chúng tôi không cẩn thận. Chúng tôi không hoàn hảo. Tôi rất chuộng điện hạt nhân, nhưng tôi phải công nhận nó gây hại cho thế hệ sau ra sao nếu lỡ một ngày điều gì bất trắc xảy ra.

Những hộp thời gian khác sẽ để rượu hay mật ong, hay sách vở, hay báo chí, hay những món đồ chơi và vật dụng chúng tôi dùng hàng ngày. Sách là ưu tiên hàng đầu của tôi khi đưa vào hộp này, vì sách là thứ giúp tôi có những suy nghĩ và viết những dòng này. Nhưng mà sách, sách là phù du, sách có thể bị phân rã theo thời gian. Và liệu hàng năm sau, các bạn còn sử dụng thứ ngôn ngữ mà Shakespeare hay Dickens dùng để viết những kinh điển của mình hay không? Rượu hay mật ong thì cũng ngon đó, rất thơm và ngọt, nhưng mà tôi nghĩ nó chỉ cho các bạn một trải nghiệm ẩm thực, và thế là xong, rất ít những gì đọng lại được. Những món đồ chơi hay những vật dụng bình thường cũng vậy, ý nghĩa của chúng thay đổi xoành xoạch qua các thế hệ. Nhưng tôi mong là khối Uranium-235 này, với chu kỳ bán rã là 703,800,000 năm, vẫn giữ được sức sống và ý nghĩa của mình sau hàng trăm, hàng trăm năm, như cách tôi nói với bạn từ nãy giờ.

Mong là, bạn sẽ có được cảm nhận gì đó từ khối Uranium nhiều câu chuyện này.

Kẻ đến từ quá khứ, chứng nhân của hiện tại, người chờ đợi tương lai.

12/12/19"

-Proprietas Archdukesium

*Bài viết của một bạn đọc Blog Chuyên Văn, mình thấy hay nên xin phép bạn chia sẻ về blog <3

#chiechopthoigian
#blogchuyenvan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  ĐỀ: “Một vầng trăng in trong gương Vẫn là một vầng trăng. Vầng trăng qua lòng mắt người nghệ sĩ Có thể thành vô vàn nét đẹp.” (Theo Phạm T...