Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2019

ĐIỀU BÌNH THƯỜNG- Trần Lê Duy

ĐIỀU BÌNH THƯỜNG

Mình bệnh, mẹ về nấu cháo. Mình đang dạy trong lớp mẹ nhắn tin: “Hôm nay mẹ nấu cơm, con nhớ về ăn nhé”. Cứ lúc nào mẹ nhắn như thế, tức là sẽ có những món mình rất thích ăn. Mình bảo con khó thở, giờ đi viện nào thì ổn? Mẹ mình lại chạy ngay đến viện xem mình thế nào, ghé lại 10 phút thấy ổn rồi lại đi.

Nếu là 2,3 năm trước, mình sẽ thấy đây là những điều bình thường. Mọi sự sẽ qua đi trong tâm trí chỉ sau vài phút. Nhưng bây giờ thì mình nghĩ khác. Những điều bình thường trong cuộc đời này quý giá vô cùng, bởi đơn giản ngay cả những điều bình thường cũng không còn lại mãi.

Trong cơn đau đớn cùng cực, học trò mình bật khóc nghẹn ngào: “Con không dám khóc. Con sợ con khóc rồi mẹ con sẽ gục ngã”. Có người bạn từng ôm mình mà bảo rằng: Tao chỉ ước một bữa cơm có đủ ba và má. Mình chỉ biết im lặng mà nghe nỗi đau của họ rơi khuất vào chỗ không lời. Những cảnh tượng bình thường, những ước mơ bình thường sao có những khi mong manh quý giá quá.

Mình nghĩ con người mù quáng và cũng thật đáng thương. Ta đi hoang đốt lửa ném lên trời để tìm cái gì kì vĩ xa xôi, mà đâu hay cái quý nhất mình đã nắm trong tay rồi mà không biết. Cái quý nhất – mất đi rồi mới thấy quý. Mà mất rồi, tìm đâu?

Tuổi trẻ của mình là những tháng ngày kiếm tìm ảo vọng lộng lẫy. Muốn mình là số một. Theo đuổi lý tưởng vá trời. Muốn nắm lấy hạnh phúc như nắm lấy mặt trời. Muốn tình yêu là bất tuyệt. Tuổi trẻ của mình đắm chìm trong ảo vọng, chạy theo điều này điều khác, cất giữ trong tim người này người kia. Tất cả thật lộng lẫy. Lỗng lẫy như một phút giây sáng rực mà toàn bộ ý nghĩa sự sống dồn nén trong khoảnh khắc ấy. Khao khát được chú ý, khao khát được ghi nhận, khao khát đứng trong ánh sáng và khao khát tỏa sáng.

Nhưng rồi, khi tất cả mọi ảo vọng và mọi ánh sáng rực rỡ vụt tắt như một giấc mơ, mình nhận ra điều quý giá nhất giữa cuộc đời này là những điều bình thường.

Bình thường như một gia đình hàng ngày ta trở về, có một bữa cơm ngon để ăn, có những người quan tâm lo lắng yêu thương ta hằng ngày. Bình thường như một công việc ta làm hằng ngày, góp nhặt từng chút để tìm thấy chính mình. Bình thường như mỗi sớm mai bình minh ghé qua khung cửa sổ, ta sửa soạn và lại bước vào dòng chảy những mặt người hối hả bước đi.

Một chút bình thường ấy thôi, từ khi sinh ra ngày nào chẳng có, bình thường đến nỗi ta xem nghiễm nhiên như không khí như nước chảy, bình thường đến nỗi ta không còn biết coi trọng.

Mẹ của học trò gặp mình nói trong nước mắt rưng rưng: "Con mình có ngã đau thì cũng chỉ có mình giang tay mà ôm lấy nó, mẹ biết con mẹ gục ngã thì khó lòng mà đứng dậy. Nhưng mẹ có ở mãi bên con để mà ôm con được đâu..."

Sẽ thế nào nếu một ngày rã rời sau bao phong sương cuộc đời, ta trở căn nhà quen thuộc: Nhưng ở đó không có mẹ đang nấu cho ta ăn, không có cha ngồi xem vô tuyến. Sẽ thế nào nếu một ngày ta bước vào căn phòng của riêng mình - căn phòng đầy những huân chương lấp lánh, nhưng không còn ai để ta khoe về những điều đó, không còn ai nhìn ta bằng ánh mắt tự hào, không còn ai ôm ta vào lòng hay vỗ vai ta động viên khích lệ. Sẽ thế nào, nếu trong cơn đau đớn tột cùng ta không còn một nơi để trở về, không còn những vòng tay yêu thương để ta gục vào mà khóc?

Sẽ thế nào nếu ngày đó xảy ra, em ơi? Xét đến cùng, mẹ cha đâu còn mãi bên ta?

Kể từ khi bước vào nghề, nghề dạy mình rất nhiều. Mình được gặp gỡ nhiều số phận, mình được nghe nhiều câu chuyện. Mình được học bài học về sự mất mát và về những nỗi đau.

Mình được học bài học tưởng như bình dị vậy mà đến năm 24 tuổi mới thực sự hiểu rõ – bài học về việc biết quý trọng.

Hình như vấn đề của con người thế kỉ XXI là ở chỗ họ không biết quý trọng? Quá nhiều thứ hào nhoáng, quá nhiều thứ lộng lẫy, quá nhiều mộng tưởng, quá nhiều hình ảnh, ánh sáng, và những thanh âm náo động khiến ta không còn biết điều gì thật sự đáng giá và điều gì cần phải quý trọng. Nhưng ta sẽ chạy theo hào quang ấy đến bao giờ, biết bao nhiêu cho đủ? Và rồi dù ở đỉnh cao ánh sáng nơi mọi người nhìn ta như một vị thần, có ý nghĩa gì không khi rút về sau cánh gà, ta loanh quanh chỉ còn mình ta?

Khi xưa vua Solomon đắc thắng cầm chiếc nhẫn trên tay nở nụ cười mãn nguyện, để rồi sững người khi nhìn thấy dòng chữ “Điều này rồi cũng sẽ qua đi”. Nụ cười trên môi vua tắt lịm, vua nhận ra quyền thế, niềm hạnh phúc, trí tuệ ngai vàng và cả chính sinh mệnh này nữa, rồi cũng sẽ theo chân vua đi về cát bụi.

“Điều này rồi cũng sẽ qua đi” – hay như một thành ngữ Latin “Memento Mori” - “Hãy nhớ rằng người sẽ phải chết”. Ta không còn mãi trên đời, không có đủ thời gian để phúng phí cho những ảo mộng xa vời… Hãy nhớ em ơi, ngay cả những điều bình thường cũng không còn mãi bên ta…

TRẦN LÊ DUY

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  ĐỀ: “Một vầng trăng in trong gương Vẫn là một vầng trăng. Vầng trăng qua lòng mắt người nghệ sĩ Có thể thành vô vàn nét đẹp.” (Theo Phạm T...