Thứ Hai, 16 tháng 7, 2018

GIẤC MƠ CỦA CHIM KIWI

Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất, chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại”- trích “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”

1. Giấc mơ của chim kiwi

Chuyện kể rằng,loài chim kiwi ở New Zealand vốn là loài chim không biết bay.Có một chú chim kiwi nọ, luôn ước mình có thể bay.Ngày lại ngày, chú cần mẫn đóng cọc những cái cây vào sườn núi cao. Một ngày kia, chú quyết định nhảy xuống từ đỉnh núi cao, qua những cái cây đã được đóng cọc để cảm nhận cảm giác được bay lượn, bay qua đại ngàn, bay trên những đám mây. Dù chú biết, cuối cùng mình sẽ phải chết...

Câu chuyện kể về chú chim nhỏ ấy, thực ra là một bộ phim hoạt hình ngắn chỉ hơn ba phút mà tôi đã xem cách đây hai năm. Không kĩ xảo, không tình tiết phức tạp, không nhiều nhân vật( thực ra chỉ có một), thậm chí không có cả lời thoại, nhưng tôi chẳng biết nữa, bộ phim ấy đã chạm đến tâm hồn tôi. Ngay cái khoảnh khắc nhìn thấy chú chim nhỏ ấy vút bay, giơ đôi cánh nhỏ xíu, cụt ngủn đón lấy nắng và gió, trước khi tan vào rừng mây xanh thẳm, tôi đã bật khóc. Lúc đầu, tôi đã thầm trách chim kiwi thật ngu ngốc và đáng thương, vốn có thể an nhiên mà sống cùng bầy đàn của mình, lại có ước muốn điên rồ là được bay để rồi tự lựa chọn cái chết. Đoạn cuối phim, tôi nhìn thấy chú khóc. Không nức nở, không bi ai, chỉ là một giọt nước mắt rơi rất nhẹ, rất khẽ.... Tôi đã hiểu. Đó không phải giọt nước mắt hối hận hay luyến tiếc cuộc đời này, đó là giọt nước mắt hạnh phúc.Một ai đó đã từng nói thế này: “Hạnh phúc thay cho người nào dám mơ ước và trả giá để biến ước mơ thành hiện thực”. Chú chim kiwi chính là người hạnh phúc nhất. Chú dám mơ một ước mơ viển vông và trả giá bằng cái chết để biến ước mơ thành hiện thực. Chú chết, để một lần được sống-thực-sự. Nhiều người sẽ thấy khó hiểu, tại sao có những người lại mạo hiểm, hi sinh nhiều thứ đến vậy để thực hiện ước mơ? Họ cho rằng họ “thông minh”, họ “an toàn” và những người đó thì ngu ngốc và liều lĩnh. Nhưng người ta chỉ sợ những điều mà mình không biết. Chú chim ấy, cũng như bao người “ngu ngốc” khác, lại được nhìn thấy cả thế giới, còn những người “thông minh” và “an toàn”, lại chỉ nhìn thấy vòm trời của riêng họ, sống một cuộc đời bình thường, và chết đi. Thực ra người ta nói, con người sinh ra để chết. Nhưng lại có những người sinh ra, để được sống. Nếu vậy, tôi cũng muốn ngu ngốc một lần, liều lĩnh một lần, để được sống, trọn vẹn. Như nhà thơ Xuân Diệu đã từng nói: “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm” Những người “thông minh” không bao giờ hiểu được những người “ngu ngốc”. Bởi họ chưa bao giờ có ước mơ để đấu tranh, họ có những lại không đủ can đảm để hiện thực hóa nó. Họ sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được sự vui sướng đến tột cùng khi được bay lượn của chú chim kiwi, cũng như niềm hạnh phúc của Phillipe Peptit- một nghệ sĩ xiếc người Pháp khi được cống hiến cho khán giả màn trình diễn có một không hai trên tòa tháp đôi của Mỹ trong phim The Walk. Anh đã đi thăng bằng trên một sợi dây nối hai tòa tháp của Mỹ mà không sử dụng bất cứ dụng cụ thiết bị an toàn nào. Anh và chú chim kiwi đều là những con người liều lĩnh, mạo hiểm , và chấp nhận hy sinh để được sống với ước mơ của mình, để được làm một điều gì đó phi thường và lớn lao, vì họ biết chỉ khi làm vậy, họ mới được sống đúng nghĩa. Có nhiều người đang thở, nhưng không sống. Họ chỉ đang tồn tại mà thôi. Bởi vì họ, hoặc là không có nổi một ước mơ, hoặc là không đủ can đảm để theo đuổi ước mơ của mình. Đó mới chính là những kẻ bất hạnh nhất, đáng thương nhất.

2. Cái giá của ước mơ- dũng khí

Có nhiều người biện minh rằng, hoàn cảnh tôi thế này, thế kia, tôi không có cái này, cái kia, nên không thể theo đuổi ước mơ được. Nhưng cái không có duy nhất của họ, chính là lòng dũng cảm. Cần hơn cả một trái tim chỉ biết mơ ước, chính là dũng khí theo đuổi ước mơ. Bởi nếu không có lòng dũng cảm, chú chim kiwi sẽ không thể thả mình từ núi cao... và bay. Nếu không có lòng dũng cảm, Peptit sẽ không thể mạo hiểm cả tính mạng của mình để thực hiện màn đi trên không trong lịch sử. Nếu không có ước mơ, con người sẽ không có gì cả. Nhưng nếu không có lòng dũng cảm, ước mơ sẽ mãi chỉ là ước mơ, Nếu ví ước mơ là hạt giống, người gieo trồng chính là niềm tin. Họ mang trong mình niềm tin rằng nó sẽ đâm chồi, tốt tươi, nên họ mới ra sức chăm sóc và nuôi dưỡng. Còn nước và ánh nắng, chính là lòng dũng cảm. Chính lòng dũng cảm là thứ sẽ biến hạt giống đó trở thành cây, hiên ngang đón nắng và gió. Không có lòng dũng cảm, chú chim kiwi ấy sẽ khổ sở biết chừng nào khi suốt đời phải ngước nhìn lên bầu trời, nhìn những con chim khác sải cánh trên trời cao, mà khao khát. Bởi vậy, cái dũng khí mà hầu hết người ta thiếu, chính là thứ mà chú chim nhỏ bé ấy có.

3. “Cho mỗi phút giây qua....”

Con người sinh ra ai cũng có quyền lựa chọn con đường của riêng mình, nhưng con đường ta chọn lại quyết định số phận của ta. Sống bình lặng hay sống những phút giây huy hoàng là lựa chọn riêng của mỗi người. Nhưng sống sao để sau này nhìn lại, đừng để bản thân phải hối tiếc bất cứ điều gì. Khi xem xong bộ phim, có những cảm xúc kì lạ dâng lên trong tôi. Đến khi được yêu cầu viết một tác phẩm nghệ thuật truyền cho tôi cảm hứng sống, tôi chợt nhớ đến bộ phim này. “Cảm hứng sống” là một điều gì đó quá to tát, nhất là với một đứa nhóc mười-sáu như tôi, được bao bọc, chở che và yêu thương từ nhỏ. Nhưng bộ phim đã đánh thức một điều gì đó trong tôi, dù rất mơ hồ. Rằng tôi phải có dũng khí theo đuổi ước mơ. Tôi đang sống, và đang trẻ. Tôi không muốn trải qua cuộc sống vô vị, nhàm chán, rồi chết. Tôi muốn được nhìn thấy vùng trời ngoài kia, muốn được vẫy vùng, muốn sống hết mình với ước mơ. Tôi vẫn chưa rõ ước mơ của tôi thực ra là gì, và sẽ là gì, nhưng tôi biết, tôi muốn sống trọn vẹn, và sống hết mình. Vì dù sao, con người chúng ta cũng chỉ sống một ngày thôi, đó là ngày hôm nay. Ngày hôm qua đã qua, còn ngày mai sẽ không bao giờ tới. Cuộc sống chỉ là những chuỗi xoay vòng của những ngày hôm nay khác nhau. Tôi muốn trở thành một chú chim kiwi bé nhỏ nhưng dũng cảm, kiên cường, để được sải cánh trên trời cao, còn hơn là một chú chim đại bàng, nhưng không biết bay, suốt đời sống kiếp gà bé nhỏ rồi nhìn lên trời cao và nhìn đồng loại bay lượn.

Bởi vậy, tôi muốn sống. Thật trọn vẹn, thật đủ đầy. Cho mỗi phút giây qua…….

-Thái Bội Ngọc -


***
Bài viết trong khuôn khổ hoạt động "Tác phẩm nghệ thuật truyền cho em cảm hứng sống". Đây là hoạt động kết nối trải nghiệm thưởng thức nghệ thuật với kinh nghiệm sống của học sinh, qua đó đưa giờ Văn gần hơn với đời sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  ĐỀ: “Một vầng trăng in trong gương Vẫn là một vầng trăng. Vầng trăng qua lòng mắt người nghệ sĩ Có thể thành vô vàn nét đẹp.” (Theo Phạm T...